
Sốc Gần 40.000 thí sinh bị điểm liệt môn Toán
Bộ GD-ĐT vừa điều chỉnh lại đồ họa phổ điểm môn Toán và Ngữ văn do bị lỗi. Kết quả điều chỉnh cho thấy có khoảng gần 40.000 thí sinh bị điểm liệt môn Toán và hàng nghìn thí sinh bị điểm liệt môn Ngữ Văn.



Cha mẹ cần trang bị cho con cái với hai điều, và chỉ hai điều đó là đủ
“Nếu các con tôi giỏi hơn tôi thì chẳng cần phải để nhiều tiền cho chúng. Nếu chúng kém cỏi thì có nhiều tiền cũng chỉ có hại cho chúng mà thôi” - ông Yu Pang-Lin khẳng định.
Yu Pang-Lin không phải là người đầu tiên trên thế giới “keo kiệt” với con nhưng lại hào phóng với xã hội. Người giàu nhất thế giới - Bill Gates - từng tuyên bố sẽ chỉ để lại cho con 0,05% tổng tài sản kếch xù của mình. Báo chí hỏi tại sao lại như vậy, ông trả lời đại ý: Con tôi là con người, mà đã là con người thì phải tự kiếm sống, không chỉ kiếm sống để phục vụ chính bản thân mình mà còn phải góp phần thúc đẩy xã hội. Đã là con người thì phải lao động. Tại sao tôi phải cho con tiền?
Nhưng cũng có những người con sẵn sàng từ chối thứ mà “đời bố hi sinh” để “củng cố” cho mình. Stephen Covey - người từng được tạp chí Time bầu chọn là 1 trong 25 nhân vật ảnh hưởng nhất thế giới, tác giả cuốn sách nổi tiếng 7 thói quen để thành đạt - viết di chúc để lại tiền cho con và ra đi năm 2012.

Cả chín người con không ai nhận tiền. Họ lý giải rất giản dị rằng họ là những người bình thường và hoàn toàn có thể tự lao động, tự kiếm sống được.
Tương tự, tỉ phú Warren Buffett viết di chúc chỉ để lại 10% tài sản của mình cho con, còn lại là làm từ thiện. Tuy nhiên, ba người con, dù không phải quá giàu có, cũng từ chối và dành luôn số tiền đó cho từ thiện.
Những người cha kiên quyết không để lại tiền cho con hoặc những người con quyết liệt không nhận tài sản thừa kế chắc chắn không phải là những người không coi trọng đồng tiền, vì hơn ai hết họ đã phải đổ mồ hôi, công sức và trí tuệ cả đời để tạo dựng nên sản nghiệp.
Tuy nhiên, họ cũng hiểu có một thứ còn quý giá hơn tiền, quan trọng hơn tiền, đó chính là trách nhiệm, mà trước hết là trách nhiệm với chính mình (tự mình phải chịu trách nhiệm về mình), rồi trách nhiệm với gia đình, cộng đồng, xã hội... Họ cũng ý thức được một cách sâu sắc ẩn họa của việc xài những đồng tiền không do chính mình làm ra.
Có người nói rằng có hai thứ mà cha mẹ cần trang bị cho con cái và chỉ hai thứ đó là đủ, còn không, nếu có để lại cho con thứ gì đi nữa mà thiếu hai thứ đó thì coi như chưa cho con gì cả.
Hai thứ đó là: ý thức tự chịu trách nhiệm về bản thân mình và năng lực để tự chịu trách nhiệm.
Một con người biết trách nhiệm và có năng lực để thực hiện điều đó khi đi học sẽ học thực, học vì mình (và do đó sẽ khó có kiểu học đối phó; mua điểm, mua bằng; học vì cha, vì mẹ); khi đi làm sẽ làm hết mình, tự giác và luôn hướng tới hiệu quả cao nhất (và do đó sẽ không có kiểu làm “giả cầy”, thụ động; làm gian, làm dối như một vài trường hợp mà không khó cũng có thể nhận diện được ở nhiều cơ quan, công sở)...
Không để lại tiền cho con nhưng để lại cho con ý thức trách nhiệm và trang bị cho con năng lực để tự chịu trách nhiệm thông qua giáo dục làm người, giáo dục làm việc, ấy là đã để lại một sản nghiệp đồ sộ cho con rồi.
Nguồn: http://www.webtretho.com/forum/f3950/co-hai-thu-cha-me-can-trang-bi-cho-con-cai-va-chi-hai-thu-do-la-du-2048283/
Nam sinh xứ Thanh giành giải Nhất cuộc thi UPU quốc gia
Trong cuộc thi viết thư quốc tế UPU lần thứ 44 năm 2015 cấp quốc gia với chủ đề “Hãy viết một bức thư nói về thế giới bạn muốn được lớn lên trong đó”, em Trương Hải Nam, Trường THCS Lê Hữu Lập (Hậu Lộc, Thanh Hóa) giành giải Nhất với bức thư “Gửi nhà văn Andersen”.Tham dự cuộc thi viết thư quốc tế UPU lần thứ 44 cấp quốc gia năm nay, Thanh Hóa vinh dự có 2 học sinh đạt giải cao, đó là em Trương Hải Nam (lớp 8B, Trường THCS Lê Hữu Lập, huyện Hậu Lộc) đạt giải Nhất với bức thư “Gửi nhà văn Andersen” và em Nguyễn Thị Phương Anh (lớp 10V, Trường THPT chuyên Lam Sơn, TP Thanh Hóa) đạt giải Nhì với bức thư “Gửi mẹ kính yêu của con”. Được biết, toàn tỉnh Thanh Hóa có gần 35.000 bài tham dự cuộc thi này.
Em Trương Hải Nam, học sinh lớp 8B, Trường THCS Lê Hữu Lập, huyện Hậu Lộc, Thanh Hóa.Bức thư “Gửi nhà văn Andersen” của em Trương Hải Nam được nhiều người tìm đọc vì qua câu chuyện "Cô bé bán diêm", em Nam đã lột tả hết được mơ ước của mình về một cuộc sống hạnh phúc, không có chiến tranh, hận thù đói nghèo... Bức thư đầy tính nhân văn, tình yêu thương về cuộc sống mà nhiều người mong ước, đặc biệt là những em bé không may có cuộc sống bất hạnh. Bức thư của em Nam sẽ được dịch sang tiếng Anh hoặc tiếng Pháp để gửi đi tham dự cuộc thi viết thư quốc tế UPU lần thứ 44 năm 2015. Xin trân trọng trích đăng bức thư của em Trương Hải Nam “Gửi nhà văn Andersen”:Xứ sở Tình Thương, ngày 15 tháng 02 năm 2015.
Nhà văn Andersen kính mến!
Ông còn nhớ cháu chứ? Cháu là “Cô bé bán diêm” trong truyện ngắn cùng tên của ông đây ạ!. Cô bé nghèo khổ phải dò dẫm lê bước trên tuyết giữa mùa đông lạnh giá và từ giã cuộc sống trong một đêm Giáng Sinh - đêm mà ai cũng đều cầu chúc những điều tốt lành.
Bức thư gửi nhà văn Andersen của em Trương Hải Nam.Nếu được gặp ông trước đêm ông đặt bút viết nên câu chuyện kể về cháu, cháu đã xin ông đừng tạo nên một nhân vật đáng thương đến vậy. Cháu muốn được lớn lên trong một thế giới đẹp đẽ hơn, sống một cuộc sống yên bình, hạnh phúc nhưng ngặt nỗi số phận và chính ông đã chẳng cho cháu có quyền được lựa chọn. Cháu đã phải sống trong cảnh mồ côi mẹ, không lâu sau đó người bà thân thương nhất cũng qua đời; gia sản tiêu tán bởi người cha nghiện ngập, suốt ngày đánh đập, hành hạ con gái, nhất là khi cả ngày cháu chẳng bán được bao diêm nào.
Không chỉ nuôi ước mơ về một gia đình hạnh phúc, cháu còn muốn được đi học, được vui chơi như biết bao bạn bè cùng trang lứa, không phải mang bên mình chiếc túi đầy những bao diêm và canh cánh nỗi lo rằng sẽ không bán hết, bị mắng, bị chửi, bị đánh đập… Cháu buồn và tủi thân lắm ông ạ! Giá như năm ấy ông tặng cho cháu một mái ấm trọn vẹn, một cuộc sống đầy đủ để cháu được học, được đến trường cùng bạn bè thì hay biết mấy.
Thực lòng, thế giới cháu luôn mơ về trong những đêm say giấc không hẳn là một thế giới hiện đại, văn minh bậc nhất, cháu chỉ cần một cuộc sống mà ở đó con người chẳng bao giờ phải đối mặt với chiến tranh, hận thù, bệnh tật, đói nghèo, tệ nạn xã hội… Chính người bà mà cháu yêu quý đã rời xa cháu vĩnh viễn chỉ vì bệnh tật và nghèo khổ đấy ạ. Những cánh chim bồ câu trắng khẽ bay lượn trên bầu trời trong lành, thoáng đãng, chẳng chút bụi bặm, ô nhiễm, bên dưới là mái nhà có dây thường xuân bao quanh, có tiếng mẹ, tiếng cha ấm áp, dịu dàng… Đó mới là một cuộc sống mà cháu hằng mong ước, ông có biết?
Những dòng tâm sự đầy xúc động.Điều mà cháu tiếc nhất ở câu chuyện của ông đó là giữa những con người còn có một khoảng cách vô hình tồn tại, ngăn cản sự chan hòa của tình thương. Ông cũng biết đấy, trông thấy một bé gái nhỏ lạnh co vì rét giữa đêm giá buốt chào diêm mà chẳng ai dừng lại mua giúp lấy một bao. Để rồi khi cô bé ấy “nắm tay bà bay lên”, bay về một thế giới khác. Người ta cũng chẳng buồn quan tâm, họa chăng chỉ là đôi lời bàn tán để thỏa mãn cho sự hiếu kỳ của họ.
Ông ơi! trước khi chết vì cái đói, cái rét, cô bé kia đã chết vì chính sự lạnh lùng vô cảm, tàn nhẫn và ích kỷ của người đời. Càng ngẫm nghĩ, cháu lại càng thấm thía câu nói, tuy đơn giản ngắn gọn nhưng lại vô cùng ý nghĩa của Loilla Cather: “Nơi nào có tình thương yêu thì nơi đó luôn có những điều kỳ diệu”. Giá như con người biết quan tâm đến nhau nhiều hơn thì có lẽ điều kỳ diệu đã xảy ra và cháu đã , chẳng về với Thượng đế. Tình thương, sự sẻ chia, giúp đỡ đồng loại, chỉ mơ ước nhỏ bé ấy thôi mà chẳng ai giúp cháu, giúp những em bé có hoàn cảnh như cháu thực hiện được ông nhỉ?
Ông ơi! Chắc hẳn ông ngạc nhiên lắm! Cô bé của ông ngoan ngoãn ngày nào nay lại viết thư để phiền trách ông với lý do ông chưa cho nó được một cuộc sống như nó vốn mơ ước. Không đâu ông, cháu hiểu vì nỗi lòng trăn trở lo lắng cho những số phận trẻ em bất hạnh trên khắp thế giới nên ông mới viết nên một câu chuyện buồn như thế. Ông viết nó bằng cả tâm huyết của mình với hi vọng có thể thức tỉnh được trái tim vô cảm của một số con người, để chúng cháu có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Mơ ước về cuộc sống hạnh phúc và tràn ngập tình thương yêu.Phải rồi ông ơi, từ ngày “Cô bé bán diêm” được xuất bản và phát hành ở nhiều nước trên thế giới, có rất nhiều fan hâm mộ viết thư cho cháu. Bức thư gần nhất mà cháu nhận được là những dòng tâm sự đầy cảm xúc của một cậu bé giấu tên đến từ Việt Nam. Trong thư, cậu có nhắc đến một cuộc thi với chủ đề rất hay: “Hãy viết một bức thư nói về thế giới bạn muốn được lớn lên trong đó”. Vậy là cháu quyết định viết và gửi thư cho ông với mong muốn qua nhưng chuyến xe bưu chính UPU, lá thư này sẽ đến được tay ông, giúp ông hiểu được nhiều hơn những ước mơ, hoài bão của cháu cũng như bao trái tim bé bỏng khác về một thế giới mà mọi đứa trẻ đều muốn lớn lên và phát triển ở đó.
Ông ơi! Hi vọng ông sẽ nhớ về cháu, về truyện ngắn mang tên đứa bé này hơn 166 năm về trước. Luôn ấp ủ một niềm tin là ông vẫn khỏe mạnh, luôn ấp ủ một tình yêu đối với Andersen của cháu! Chúc ông một buổi tối thật nhiều niềm vui!
Cô bé bán diêm".
Phản đối giáo viên, nữ sinh cắt tay tự tử?
- Bị giáo viên bộ môn bắt đứng trong giờ học, nữ sinh viên cho rằng giáo viên lấy chuyện tình cảm cá nhân để trù dập mình nên đã cắt tay tự tử để phản ứng.
Thông tin từ Bệnh viện Quân y 21 (Bộ Quốc phòng, đóng tại Gia Lai), ngày 3/4 bệnh viện tiếp nhận bệnh nhân N.T.T.L (SN 1995, học viên lớp y sĩ C5AK6, Trường Trung cấp nghề số 21-Bộ Quốc phòng) chuyển vào cấp cứu trong tình trạng hôn mê do tay trái bị vật sắc nhọn cắt vào động mạch dẫn đến mất máu nhiều. Nhờ được cấp cứu kịp thời, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch và đang dần hồi phục.
<Thiếu nữ bức xúc thuật lại lý do cắt tay tự vẫnĐang cấp cứu tại bệnh viện, tâm lý L. rất u buồn, liên tục khóc khi kể lại nguồn cơn dẫn đến hành động dại dột.
L. kể, ngày 2/4, lớp có tiết học tiếng Anh của giáo viên Th. theo hình thức dịch bài theo nhóm. Quá trình thực hành, các nhóm được dùng điện thoại tra cứu tài liệu để dịch bài.
Khi nhóm của L. trình bày bài dịch thì có một vài lỗi dịch sai. Cô Th. bắt cả nhóm đứng lên và bắt dịch lại bài của nhóm khác.
Một bạn trong nhóm tên Tr. có ý kiến thắc mắc “tại sao nhóm của em dịch sai thì cô bắt đứng, nhóm khác thì không”, và nói rằng “cô có ác cảm với bạn L. là chuyện riêng, sao lại bắt cả nhóm em đứng”. Đáp lại, cô Th. lên giọng “tôi là giáo viên tôi có quyền bắt ai đứng thì đứng”.
Nữ sinh L. cho rằng giáo viên Th. lấy chuyện tình cảm riêng tư để hành hạ, đồng thời khiến cả nhóm bị vạ lây.
Bức xúc, L. đã lên tiếng: “Cô cư xử vậy không xứng đáng làm giáo viên”. Cô Th. đã phản ứng bằng cách lăng mạ “các em là con người mà không có nhận thức thì không nên đi học làm gì”.
Sự việc sau đó được phản ánh lên lãnh đạo trường, nhà trường đã bắt các sinh viên trong nhóm viết bản kiểm điểm, nhận mọi lỗi lầm nếu không sẽ đuổi học. Cho rằng nhà trường “xử ép” sinh viên, “bênh” giáo viên nên L. đã cắt tay để tự tử.
Tiếp xúc với L. tại bệnh viện, em cho biết rất ân hận khi nói “Cô không xứng đáng làm giáo viên”.
L. cũng bộc bạch nguồn cơn dẫn đến phản ứng tiêu cực, mất kiểm soát trên. Nguyên do, L. và thầy T. trong trường có tình cảm yêu đương với nhau và cô Th. cũng dành tình cảm với thầy này, nên nhiều lần tạo áp lực, gây khó dễ trong chuyện học hành.
“Khi sự việc xảy ra, trường bắt viết bản tường trình, cô Th. đưa ra lý do xử phạt sinh viên là đã sử dụng điện thoại nhắn tin trong lúc làm bài, nhưng điều này em khẳng định là cô phản ánh không đúng” – L. giải bày.
“Chúng em cảm thấy bị xử ép trong giờ tiếng Anh hôm đó. Các nhóm khác cũng dịch bài sai mà không sao cả, nhưng nhóm em lại bị bắt đứng, kiểu như cố tình hành hạ. Khi chúng em có ý kiến, cô giáo lại nói những từ ngữ rất khó chịu. Em biết chuyện cô giáo và bạn L. cùng yêu một người, có lẽ vì chuyện này mà cô giáo gây khó dễ cho chúng em trong giờ học. Bạn L. vì quá ức chế, nghĩ quẫn mà tự tử. May mà mọi người phát hiện sớm, chứ không là mất mạng rồi" – nữ sinh Tr. bộc bạch.
Liên quan đến sự việc, trao đổi với Thượng tá Nguyễn Quang Nhật – Trưởng phòng Đào tạo trường Trung cấp nghề số 21, ông cho biết: L. đang là sinh viên của trường và việc L. tự tử nhà trường cũng đã biết.
Ông cho rằng, việc em L. tự tử chỉ là chuyện cá nhân. Mọi việc vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của nhà trường và ông cũng từ chối cung cấp thêm thông tin với lý do lãnh đạo đang bận đi công tác.
Nguồn: http://vietnamnet.vn/vn/xa-hoi/230514/phan-doi-giao-vien--nu-sinh-cat-tay-tu-tu-.html
Những vụ sách thiếu nhi khiến người lớn “choáng váng”
Truyện cổ tích chứa nội dung 18+, nhuốm màu bạo lực…
Những ngày này, nhiều phụ huynh sửng sốt khi phát hiện chi tiết lạ trong câu truyện cổ tích Thạch Sanh được in trong tập Truyện cổ tích Việt Nam gồm những tác phẩm chọn lọc cho thiếu nhi của nhà xuất bản Kim Đồng tái bản 10/2014.

Ở trang 40, có chi tiết khi mẹ Thạch Sanh qua đời, bà đã cởi cái khố duy nhất nhường cho con để con không phải ở truồng. Độc giả cho rằng đây là một chi tiết lạ, hơn thế việc mô tả mẹ con Thạch Sanh nhường quần cho nhau là “không đúng mực”.
Độc giả cũng phản ứng những đoạn văn miêu tả nhuốm màu bạo lực, ảnh hưởng tiêu cực tới tâm hồn con trẻ như đoạn miêu tả Thạch Sanh giết Trăn tinh: “Thạch Sanh vung búa đánh nhau với trăn tinh suốt một ngày một đêm không phân thắng bại. Cuối cùng Trăn tinh bị đuối sức, Thạch Sanh giơ búa nhè giữa đầu Trăn tinh bổ xuống thật nhanh, nó bị vỡ đầu, óc phọt ra chết tươi.”
Trước đó, gây ồn ào không kém cuốn Truyện cổ tích Việt Nam này là cuốn Truyện Cổ tích về các loài chim& muông thú do NXB Văn hóa Thông tin ấn hành có chứa nội dung nhạy cảm, thiếu lành mạnh đối với đối tượng thiếu nhi.

Cuốn Truyện cổ tích về các loài chim& muông thú có đoạn: "Cái cổ của con chim cọ mãi vào ngực nàng, cả cơ thể nó cứ chà sát mãi vào thắt lưng nàng, cặp mỏ hơi bẹt của nó cứ dúi mãi vào hai bầu vú cương cứng của nàng khiến nàng không sao nhúc nhích được, cứ phải nằm bất động như hóa đá. Má nàng đỏ rực như người uống rượu, tim nàng đập rộn lên, mắt nàng khẽ khép lại....", (câu chuyện Lêđa và con thiên nga).
Khi báo chí vào cuộc tìm hiểu thì được biết, thực chất nội dung “người lớn” trong Truyện cổ tích về các loài chim & muông thú là một đoạn trong Thần thoại Hy Lạp nổi tiếng do tác giả Gia Mạnh sưu tầm và biên soạn.
Nhiều ý kiến bức xúc cho rằng khi tái bản cuốn sách này, cần phải ghi rõ đối tượng phục vụ. Vì cách kể chuyện cũng như ngôn ngữ tác giả sử dụng trong đoạn truyện dễ gợi ra những liên tưởng không lành mạnh, tác động tiêu cực tới tâm hồn trẻ thơ.
Danh tướng Việt như “game” Tam Quốc, Thánh Gióng nhảy xuống Hồ Tây tắm?
Không chỉ truyện cổ tích bị “thêm mắm thêm muối”, cách đây ít ngày, dư luận cũng ồn ào với nhiều ý kiến trái chiều xoay quanh chi tiết Thánh Gióng đánh giặc xong, ăn cơm rồi nhảy xuống… Hồ Tây tắm trong một bài học sách giáo khoa Tiếng Việt lớp 5 và sách Hướng dẫn học Tiếng Việt lớp 5 tập 2A (sách thử nghiệm).
Cụ thể trong cuốn sách Hướng dẫn học Tiếng Việt lớp 5 tập 2A, tại bài 26C “Liên kết câu bằng từ ngữ thay thế” ở phần 1 đưa ra 2 câu hỏi (a và b) là: “Những từ in đậm trong đoạn văn dưới đây dùng để chỉ nhân vật nào? và việc dùng nhiều từ ngữ thay thế cho nhau như vậy có tác dụng gì?”
“Nghe chuyện Phù Đổng Thiên Vương, tôi thường tưởng tượng đến một trang nam nhi, sức vóc khác người, nhưng tâm hồn còn thô sơ và giản dị như tâm hồn tất cả mọi người thời xưa. Tráng sĩ ấy gặp lúc Quốc gia lâm nguy đã xông pha ra trận, đem sức khỏe mà đánh tan giặc, nhưng bị thương nặng. Tuy thế người trai làng Phù Đổng vẫn còn ăn một bữa cơm rồi nhảy xuống Hồ Tây tắm, xong mới ôm vết thương lên ngựa đi tìm một rừng cây âm u nào, giấu kín nỗi đau của mình mà chết.”

Đoạn văn viết về Thánh Gióng khác với chuyện cổ tích khiến nhiều phụ huynh băn khoăn, đưa ra ý kiến trái chiều trong cuốn sách Hướng dẫn học Tiếng Việt lớp 5
Chi tiết lạ về nhân vật truyền thuyết này khiến nhiều phụ huynh, học sinh và giáo viên hết sức băn khoăn. Trong khi ở cuối trang sách hay cuốn sách không có bất cứ chú giải nào.
Ngoài sách giáo khoa, trong cuốn Những vị tướng lừng danh trong lịch sử dân tộc (tác giả Nguyễn Hoàng Điệp và Đức Thông đồng chủ biên) do NXB Văn hóa- Thông tin đã xuất bản cũng rất cẩu thả trong việc minh họa các nhân vật.
Khán giả không khỏi bật cười khi Lê Hoàn mặc trang phục như trong Hoàng Kim Giáp của Trương Nghệ Mưu. Lý Thường Kiệt râu tóc dài thượt. Bùi Thị Xuân thướt tha như thiếu nữ trong truyện tranh của Nhật Bản. Nhiều bức hình còn theo hơi hướng manga như: bức vẽ Tây Sơn Ngũ phụng thư gồm Bùi Thị Xuân, Bùi Thị Nhạn, Trần Thị Lan, Huỳnh Thị Cúc, Nguyễn Thị Dung…

Tây Sơn ngũ phụng thư gồm các nữ tướng Bùi Thị Xuân, Bùi Thị Nhạn, Trần Thị Lan, Huỳnh Thị Cúc, Nguyễn Thị Dung được minh họa bằng tranh vẽ theo phong cách manga
“Từ điển tiếng Việt dành cho học sinh” gây sốc
Bia: tấm đá có khắc tên ngày giờ chết trước mả; Bồ bịch là bạn bè thân thích; Ngồi là đặt đít xuống chỗ nào, thơ ngây là ngây thơ, nắn bóp: nắn và bóp, cào cấu: vừa cào vừa cấu, tù trưởng là người đứng đầu trông coi tội nhân, Tao đàn là chỗ nằm của tao nhân thi sĩ… là các định nghĩa trong Từ điển tiếng Việt dành cho học sinh của tác giả Vũ Chất ấn hành khiến độc giả vô cùng bức xúc.
Dư luận cho rằng với định nghĩa ngô nghê, nhiều sai sót như thế này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến nhận thức của lứa tuổi các em học sinh.

Bìa sách "Từ điển tiếng Việt dành cho học sinh"
******
Chia sẻ với phóng viên về sự thêm thắt có tác động tiêu cực trong các dị bản truyện cổ tích, nhà văn Nguyễn Thị Thu Huệ cho rằng “ Việc thêm thắt biến tướng này là không thể chấp nhận. Và mỗi gia đình hãy tự bảo vệ thế giới trong sáng nhân bản của con cháu mình trước những sản phẩm độc hại về tinh thần ngày càng phát triển, biến tướng không ngừng tiếp cận các con dưới mọi hình thức”.
Trước tình trạng sách, truyện, từ điển chất lượng kém, có nội dung sai lệch, phản cảm… vẫn liên tục bị phát hiện trong thời gian gần đây, tại buổi tọa đàm Những cuốn sách làm ô nhiễm môi trường giáo dục thanh thiếu niên vừa diễn ra tại TPHCM đầu năm 2015, ông Lê Hoàng, Phó Chủ tịch Hội Xuất bản Việt Nam (phụ trách khu vực phía Nam) chỉ rõ rằng: trên thực tế, những loại sách in ấn cẩu thả, nhiều lỗi thường lặp đi lặp lại bởi một số dạng tác giả, cũng như nhóm biên soạn ở một số NXB, đơn vị liên kết làm sách yếu kém.
Theo ông Lê Hoàng, việc để lọt những cuốn sách nhiều sai sót là do năng lực và trách nhiệm của cán bộ quản lý, BTV trong các NXB yếu kém và tắc trách. Điều này dẫn đến quy trình xuất bản, thủ tục pháp lý bị buông lỏng.
Để nâng cao chất lượng đội ngũ biên tập tại các NXB, ông Chu Văn Hòa, Cục trưởng Cục Xuất bản từng khẳng định sắp tới sẽ cấp thẻ hành nghề cho đội ngũ biên tập tại các NXB. Ngoài việc bổ sung hình phạt cao hơn đối với các trường hợp vi phạm, Cục có thể xem xét không tiếp tục cấp thẻ hành nghề cho những người thực hiện cuốn sách…
Nguồn: http://dantri.com.vn/van-hoa/nhung-vu-sach-thieu-nhi-khien-nguoi-lon-choang-vang-1049154.htm
Khi sách thiếu nhi cũng… “sốc, sex”
Văn hóa đọc của người Việt từng là chủ đề bàn cãi của nhiều diễn đàn, của nhiều cuộc hội thảo lớn nhỏ trong lĩnh vực văn học, văn hóa. Cách đây chừng 10 năm, các nhà xã hội học, văn hóa học cho rằng, người Việt quá ít đọc sách. Tỷ lệ số sách trên đầu người ở Việt Nam thuộc diện thấp trên thế giới. Khoảng 5 năm trở lại đây, giới trẻ bắt đầu rục rịch đọc sách. Những phố bán sách ở Hà Nội thỉnh thoảng cũng tấp nập, “kẻ đến người đi” nhiều hơn. Nhưng khi tìm hiểu về tựa sách và thể loại sách mà giới trẻ tìm đọc, phần lớn trong đó lại chỉ là sách ngôn tình.
Những cuốn sách bán chạy nhất là những cuốn được PR, quảng cáo nhiều nhất về liệu lượng sex chuyển tải, về câu chuyện gây sốc, về tình yêu sướt mướt, thê lương được viết trong đó. Việc người ta chỉ thích “săn lùng” những gì “sốc, sex, sến” để đọc lâu nay đã trở thành “chuyện thường ngày ở huyện”. Chẳng còn gì lạ để bàn tán thêm.

Từ sách đến văn học mạng, tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc được giới trẻ tung hô, tìm kiếm. Đến văn học đương đại của Việt Nam cũng phải “hoang mang” đi tìm diện mạo cho mình. Yếu tố tính dục trở thành “kim chỉ nam” trong sáng tác của nhiều nhà văn để còn… bán sách. Một diện mạo mờ nhạt, học đòi, chắp vá… được xây dựng, kết nối cho văn học Việt Nam đương đại. Tìm trong số đông sáng tác đương đại của văn học Việt Nam, độc giả có thể tìm thấy trong đó những nhãn quan cay đắng, chua chát, rối bời và đầy ẩn ức về tình dục…
Dẫu sao, đó cũng là sách viết cho người lớn, cho những người đã trưởng thành, cho những người đã có nhận thức đúng- sai, đẹp-xấu. Một cuốn sách nhạt nhẽo có thể không làm hỏng được một con người. Một cuốn sách nhạt nhẽo cũng sẽ bị đào thải theo thời gian, theo sự trưởng thành của người đọc nó.
Riêng sách dành cho thiếu nhi với đối tượng độc giả rất cụ thể là: thiếu nhi, bởi vậy, nó có đặc thù khác hẳn về nội dung (không khó để nhận ra), đó là sự trong sáng, tươi đẹp, giàu yêu thương và đầy tính nhân văn.

"Cá nhân tôi không chấp nhận người lớn mang những khoái cảm về tình dục, về sự tàn bạo và thô thiển vào những câu chuyện của con trẻ..."- Nguyễn Thị Thu Huệ
Thiếu nhi tin vào sách, tin vào thế giới tươi đẹp được vẽ ra trong sách. Sách góp phần xây dựng, bồi đắp tâm hồn cho trẻ thơ. Chính vì thế, hàng loạt sai phạm xảy ra đối với sách truyện cho thiếu nhi thời gian gần đây đã khiến người lớn bàng hoàng, sửng sốt. Truyện tranh vẽ la liệt những hình ảnh “người lớn” đến mức phụ huynh đọc cũng phải đỏ mặt, truyện cổ tích thêm thắt tình tiết bạo lực, đến cả sách “Truyện cổ tích về loài chim và muông thú” cũng đầy những đoạn “nhạy cảm”…

Chẳng lẽ, viết những điều trong sáng, tươi đẹp cho thiếu nhi bây giờ lại khó đến thế?
Trao đổi với phóng viên Dân trí quanh câu chuyện về sáng tác cho thiếu nhi, và sách truyện cho thiếu nhi, nhà văn Nguyễn Thị Thu Huệ cho biết: “Người viết chân chính có trách nhiệm trước bạn đọc. Trước khi đặt bút, phải biết mình viết cho đối tượng nào. Chỉ cần phân biệt ra hai loại: viết cho các em, và viết cho người lớn là đường đi đã rõ lắm rồi. Tôi nghĩ, phần lớn nhà văn ai cũng muốn viết cho thiếu nhi vì ai cũng từ thiếu nhi mà trưởng thành. Nhưng viết được hay không lại là chuyện khác. Sách cho thiếu nhi hàng năm xuất bản nhiều nhưng khá ít sự nổi trội, vì thực sự đây là mảng rất khó”.
Cũng theo nhà văn Nguyễn Thị Thu Huệ, về những nội dung phản cảm đưa vào sách truyện dành cho thiếu nhi là điều không thể chấp nhận.
“Những ai đưa những điều đó vào văn chương cho con trẻ thật đáng lên án. Họ vừa vô trách nhiệm, lại có gì đó hơi bệnh hoạn và đạo đức có phần suy đồi. Nói những điều này có vẻ nặng lời nhưng cá nhân tôi không chấp nhận người lớn mang những khoái cảm về tình dục, về sự tàn bạo và thô thiển vào những câu chuyện của con trẻ. Họ hoàn toàn có thể viết để giải tỏa ẩn ức ( tình dục hay bạo lực)và đợi sự đón nhận, phán xét của độc giả trong những câu chuyện dành cho người lớn. Còn với con trẻ, không được phép làm như vậy”- nhà văn
Nguồn: http://dantri.com.vn/su-kien/khi-sach-thieu-nhi-cung-soc-sex-1049359.htm
Người trong cuộc nói gì về tấm băng rôn kỳ quặc ở Trung Quốc
TTO - Trong chuyến khảo sát tour du lịch Trung Quốc do Câu lạc bộ Lữ hành Hà Nội UNESCO tổ chức (từ 10 đến 15-3), nhiều cán bộ văn hóa, du lịch Việt Nam đã chụp ảnh cùng bức băng rôn kỳ quặc.
Nhiều cán bộ ngành văn hóa, du lịch Việt Nam chụp ảnh cùng tấm băng-rôn ở Trung Quốc - Nguồn ảnh: FacebookTrong những bức ảnh được một số thành viên trong đoàn khảo sát đăng trên trang Facebook cá nhân, có hình ảnh đoàn Việt Nam, trong đó có cán bộ của Vụ lữ hành, Tổng cục du lịch (Bộ VH-TT&DL) và các cán bộ tại chức cũng như đã về hưu của Sở VH-TT&DL Hà Nội, chụp ảnh cùng đoàn Trung Quốc với tấm băng rôn lớn có dòng chữ tiếng Việt viết không dấu.
Trong tấm băng rôn, phía trên hàng chữ Trung Quốc là dòng chữ tiếng Việt, nhưng được viết không dấu. Tên nước Việt Nam cũng không được viết hoa, trong khi đó, tên địa danh địa phương Trương Gia Giới (Hồ Nam, Trung Quốc) lại được viết hoa rất lớn: “Nhiet liet chao mung doan lu hanh viet nam Sang tham quan khao sat TRUONG GIA GIOI”.
Về sự việc này, chiều 22-3, Tuổi Trẻ đã liên lạc với ông Trương Minh Tiến, Phó giám đốc Sở VH-TT&DL Hà Nội, thì được ông Tiến xác nhận, bản thân ông có tham gia đoàn khảo sát địa phương Trương Gia Giới của Trung Quốc vừa rồi, và có mặt trong đoàn chụp ảnh cùng bức băng rôn trên.
Ông Tiến cũng xác nhận, tham gia đoàn khảo sát còn có: ông Nguyễn Quý Phương, Vụ trưởng Vụ lữ hành, Tổng cục Du lịch (Bộ VH-TT&DL ông Mai Tiến Dũng, nguyên phó giám đốc Sở VH-TT&DL Hà Nội; ông Trịnh Xuân Tùng, trưởng phòng quản lý lữ hành, Sở VH-TT&DL Hà Nội; ông Trần Đức Hải, trưởng phòng quản lý cơ sở lưu trú (Sở VH-TT&DL Hà Nội)…
Ông Trương Minh Tiến cho biết, đoàn do CLB lữ hành UNESCO Hà Nội tổ chức, đi sang Trung Quốc trong 6 ngày, nhằm mục đích khảo sát, kết nối tour lữ hành với khu Trương Gia Giới (Hồ Nam, Trung Quốc).
Trả lời về bức ảnh có tấm băng rôn viết không dấu và không viết hoa đất nước Việt Nam, ông Tiến giải thích, tấm băng rôn đó là do đoàn Trung Quốc tự làm để chào mừng đoàn Việt Nam.
Ông Trương Minh Tiến phân tích: “Theo thông lệ quốc tế thì chữ Trung Quốc (đất nước chào mừng) phải ở bên trên, và chữ Việt Nam (quốc gia được chào mừng) sẽ ở bên dưới. Nhưng đoàn Trung Quốc rất trọng thị đoàn chúng tôi, nên đã phá thông lệ ấy, để chữ tiếng Việt ở hàng trên chữ Trung Quốc. Chứ đây không phải băng rôn do đoàn Việt Nam mang đi."
"Tuy nhiên, trong băng rôn phía bạn in để chào mừng đoàn Việt Nam có mắc lỗi sai chính tả. Hôm sau về, nhận được thông tin phản ánh, tôi có xem lại tấm băng rôn, về mặt chính trị thì nó không có gì sai phạm, chỉ có mắc một lỗi là lỗi chính tả. Tôi cho rằng, phía bạn không có ý đồ gì, mà chỉ là do không hiểu ngữ pháp và tiếng Việt”.
Giải thích thêm về sự việc có nhiều cán bộ văn hóa, du lịch của Việt Nam đứng chụp ảnh cùng bức băng rôn sai chính tả đó, ông Tiến giải thích: “Trước khi đi, chúng tôi cũng có ý thức, nhưng khi xuống tàu thì người ta đã chờ đón ở đó rồi, nên những chi tiết này, chúng tôi cũng không để ý lắm, giá như chúng tôi để ý, phát hiện ra lỗi chính tả thì sẽ đề nghị bạn là băng rôn này sai lỗi, nên thu lại”.
Có mặt trong bức ảnh, ông Mai Tiến Dũng, nguyên Phó giám đốc Sở VH-TT&DL Hà Nội giải thích rằng: “Chúng tôi là khách được phía bạn Trung Quốc mời. Chúng tôi sang đến nơi, họ chuẩn bị tiếp đón rất chu đáo. Còn khẩu hiệu đó, có sơ suất là chữ “Việt Nam” không viết hoa, nhưng chữ “Sang” lại viết hoa. Chúng tôi phát hiện ra, nhưng đây là khẩu hiệu do phía bạn chuẩn bị trước, nên nếu bảo người ta hạ khẩu hiệu đó xuống cũng rất dở. Đúng là có sơ suất đó, và chúng tôi cũng có góp ý với phía bạn là các bạn làm khẩu hiệu, mà chữ “Việt Nam” không viết hoa là không đúng. Phía bạn cũng đã xin lỗi, rút kinh nghiệm”.
Trong bức ảnh trên, còn có mặt ông Nguyễn Quý Phương, Vụ trưởng Vụ lữ hành, Tổng cục Du lịch (Bộ VH-TT&DL), nhưng trong suốt chiều ngày 22-3, chúng tôi đã nhiều lần liên lạc với ông, để xác minh sự việc, nhưng đều nhận được thông báo từ tổng đài “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!”
Nguồn: http://tuoitre.vn/tin/van-hoa-giai-tri/20150322/can-bo-van-hoa-viet-nam-chup-anh-phan-cam-o-trung-quoc/723890.html
Bắt đầu từ năm 2018, học sinh bắt đầu sử dụng sách giáo khoa mới
Xu thế chung của các nước là có một chương trình quốc gia và nhiều bộ SGK. Từ thực tiễn và kinh ngiệm thế giới, Việt Nam sẽ thống nhất một chương trình, có nội dung cốt lõi thực hiện chung trên cả nước. Vì điều kiện vùng miền khác nhau nên cần thiết phải có phần mềm dẻo để địa phương, nhà trường bổ sung cho phù hợp với khả năng tiếp thu của học sinh, cơ sở vật chất của trường.
Về SGK, Quốc hội thống nhất sẽ có một số sách cho mỗi môn học. SGK sẽ cụ thể hóa các yêu cầu của chương trình giáo dục phổ thông về nội dung giáo dục, phẩm chất và năng lực học sinh; định hướng phương pháp giáo dục và cách thức kiểm tra, đánh giá chất lượng. Nhà nước sẽ xã hội hóa việc biên soạn SGK; khuyến khích các tổ chức, cá nhân biên soạn sách trên cơ sở chương trình giáo dục phổ thông.

Quang cảnh tại Quốc hội trong phiên làm việc chiều 28/11. Ảnh chụp qua màn hình.-Theo Ủy ban Văn hoá Giáo dục Thanh thiếu niên và nhi đồng, xã hội hóa biên soạn sách giáo khoa phổ thông là bước đi đúng nhưng cần thận trọng. Nhà nước cần hạn chế tối đa những tiêu cực có thể xảy ra. Vì thế, để đảm bảo quyền lợi của học sinh và cơ sở giáo dục, đảm bảo chủ động và đúng lộ trình, Quốc hội đồng ý để Bộ Giáo dục tham gia biên soạn SGK. Bộ sẽ chỉ đạo các nhà giáo, nhà khoa học hiểu biết, có kinh nghiệm biên soạn.
Nhằm tránh tình trạng Bộ Giáo dục "vừa đá bóng, vừa thổi còi" như các đại biểu lo ngại, nghị quyết nêu rõ Bộ GD&ĐT sẽ ban hành tiêu chí đánh giá SGK và phê duyệt SGK được phép sử dụng trên cơ sở kết quả thẩm định của Hội đồng quốc gia thẩm định SGK (Hội đồng làm việc độc lập). Chính phủ ban hành cơ chế tài chính bảo đảm công bằng giữa sách giáo khoa do tổ chức, cá nhân biên soạn.
Theo nghị quyết, các cơ sở giáo dục phổ thông lựa chọn sách giáo khoa để sử dụng dựa trên ý kiến của giáo viên, học sinh và cha mẹ học sinh theo hướng dẫn của Bộ Giáo dục. Từ năm học 2018-2019, ngành giáo dục bắt đầu áp dụng chương trình giáo dục phổ thông và SGK mới theo hình thức cuốn chiếu đối với mỗi cấp tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông
.Nguồn http://vnexpress.net/tin-tuc/giao-duc/tu-nam-2018-hoc-sinh-bat-dau-su-dung-sach-giao-khoa-moi-3113622.html
Bộ Giáo dục công bố quy chế thi THPT quốc gia
Thí sinh chỉ xét tốt nghiệp sẽ thi tại trường hoặc cụm trường phổ thông ở địa phương; thí sinh vừa xét tốt nghiệp vừa vào đại học sẽ thi tại cụm do ĐH tổ chức; bài thi chấm theo thang điểm 10...-Bộ Giáo dục sắp công bố quy chế thi, tuyển sinh năm 2015 / Nhiều thay đổi trong dự thảo quy chế thi THPT quốc gia-Chiều tối 26/2, Bộ GD&ĐT công bố quy chế kỳ thi tốt nghiệp THPT quốc gia và tuyển sinh đại học, cao đẳng năm 2015. Với mục tiêu lấy kết quả để xét công nhận tốt nghiệp THPT; cung cấp thông tin để đánh giá chất lượng giáo dục phổ thông; cung cấp dữ liệu làm căn cứ tuyển sinh ĐH, CĐ, Bộ trưởng Phạm Vũ Luận nhấn mạnh kỳ thi phải đảm bảo các yêu cầu: nghiêm túc, khách quan và công bằng.
Thi Toán, Văn với tất cả các khối
Diễn ra vào các ngày 1, 2, 3, 4 tháng 7/2015, kỳ thi tốt nghiệp THPT quốc gia sẽ tổ chức thi 8 môn: Toán, Ngữ văn, Lịch sử, Địa lý, Vật lý, Hóa học, Sinh học, Ngoại ngữ.
Để xét công nhận tốt nghiệp THPT, thí sinh phải thi 4 môn, gồm 3 môn thi bắt buộc là Toán, Ngữ văn, Ngoại ngữ và một môn do thí sinh tự chọn trong các môn thi còn lại.
Thí sinh không được học môn Ngoại ngữ hoặc học trong điều kiện không đảm bảo chất lượng được Giám đốc sở GD&ĐT xem xét, quyết định cho phép chọn môn thi thay thế môn Ngoại ngữ trong số các môn tự chọn.
Để xét công nhận tốt nghiệp THPT và xét tuyển sinh ĐH, CĐ thí sinh phải dự thi 4 môn nói trên và đăng ký dự thi thêm các môn phù hợp với tổ hợp các môn thi để xét tuyển sinh do trường ĐH, CĐ quy định. Những thí sinh đã tốt nghiệp THPT phải đăng ký dự thi các môn thi theo quy định của trường ĐH, CĐ đối với ngành đào tạo mà thí sinh có nguyện vọng.
Hai loại cụm thi
Những cụm thi cho các thí sinh vừa xét công nhận tốt nghiệp THPT vừa xét tuyển sinh ĐH, CĐ sẽ do trường ĐH chủ trì phối hợp với Sở GD&ĐT. Những cụm thi này sẽ tổ chức thi cho thí sinh của ít nhất hai tỉnh, thành phố.
Những thí sinh chỉ dự thi để xét công nhận tốt nghiệp THPT sẽ được tổ chức thi trong cụm tại trường hoặc liên trường phổ thông của tỉnh, do sở GD&ĐT chủ trì phối hợp với trường ĐH.
<Quy chế thi tốt nghiệp THPT quốc gia và tuyển sinh ĐH, CĐ 2015 có nhiều thay đổi.-Nộp hồ sơ trước 30/4
Thí sinh làm hồ sơ đăng ký dự thi theo hướng dẫn của các trường, thí sinh tự do đăng ký tại địa điểm do sở GD&ĐT quy định. Hạn cuối nhận hồ sơ dự thi là trước ngày 30/4 hàng năm. Hết hạn nộp hồ sơ nếu phát hiện có nhầm lẫn, sai sót, thí sinh phải thông báo cho Hiệu trưởng trường phổ thông hoặc Thủ trưởng đơn vị nơi đăng ký dự thi hoặc cho Hội đồng thi trong ngày làm thủ tục dự thi để sửa chữa, bổ sung.
Các trường hợp đặc biệt được phép bổ sung các loại giấy chứng nhận để được hưởng chế độ ưu tiên, hưởng cộng điểm khuyến khích phải thực hiện trước ngày tổ chức kỳ thi.
Đề chủ yếu trong chương trình lớp 12, thang điểm 10
Đề thi sẽ đảm bảo phân loại được trình độ của thí sinh, vừa đáp ứng yêu cầu cơ bản (để tốt nghiệp THPT) và yêu cầu nâng cao (để tuyển sinh ĐH, CĐ). Đề thi tự luận ghi rõ số điểm của mỗi câu hỏi, điểm của bài thi tự luận và bài thi trắc nghiệm được quy về thang điểm 10.
Các cán bộ soạn thảo đề thi và phản biện đề thi là giảng viên các trường ĐH, CĐ, nghiên cứu viên các viện nghiên cứu, giáo viên trường phổ thông. Mỗi môn thi có một tổ ra đề thi gồm Trưởng môn đề thi và các cán bộ soạn thảo đề thi.
Giáo viên chấm bài thi tự luận theo hướng dẫn chấm, đáp án, thang điểm của Bộ. Bài thi được chấm theo thang điểm 10, lấy đến 0,25; không quy tròn điểm. Các phiếu bài làm trắc nghiệm của thí sinh đều được chấm bằng máy và phần mềm chuyên dụng. Phần mềm chấm có chức năng kiểm dò và xác định các lỗi theo quy chế thi.
4 giấy chứng nhận kết quả
Thí sinh được cấp 1 giấy chứng nhận kết quả thi dùng để xét tuyển nguyện vọng 1 và 3 giấy chứng nhận kết quả thi dùng để xét nguyện vọng bổ sung.
Giấy chứng nhận dùng xét tuyển nguyện vọng 1 có thể đăng ký vào tối đa bốn ngành (hoặc nhóm ngành) của cùng một trường trong đợt đầu tiên. Trong thời gian xét tuyển nếu thấy khả năng trúng tuyển thấp, thí sinh có quyền rút hồ sơ để đăng ký xét tuyển vào trường khác.
Nếu không trúng tuyển nguyện vọng 1, thí sinh có quyền dùng ba giấy chứng nhận kết quả thi còn lại để đăng ký xét tuyển các nguyện vọng bổ sung. Mỗi giấy chứng nhận kết quả thi này có thể đăng ký xét tuyển vào tối đa bốn ngành (hoặc nhóm ngành) của một trường. Như vậy, thí sinh có thể đăng ký xét tuyển tối đa vào 12 ngành thuộc ba trường khác nhau.
5 điểm trở lên đạt tốt nghiệp
Điểm xét tốt nghiệp gồm điểm 4 bài thi thí sinh đăng ký để xét công nhận tốt nghiệp, điểm ưu tiên, khuyến khích (nếu có) và điểm trung bình cả năm lớp 12; được tính theo công thức sau:
<Điểm xét tốt nghiệp được lấy đến hai chữ số thập phân, do phần mềm máy vi tính tự động thực hiện.
Những thí sinh đủ điều kiện dự thi, không bị kỷ luật từ mức huỷ bài thi trở lên, tất cả các bài thi đều đạt trên 1 điểm và có điểm xét tốt nghiệp từ 5 điểm trở lên được công nhận tốt nghiệp THPT.
Sau khi báo cáo Bộ, giám đốc sở GD&ĐT công bố kết quả công nhận tốt nghiệp và thông báo cho các trường phổ thông để niêm yết danh sách tốt nghiệp, cấp giấy chứng nhận tốt nghiệp tạm thời cho thí sinh. Giấy chứng nhận do Hiệu trưởng trường phổ thông ký và có giá trị đến khi được cấp Bằng tốt nghiệp THPT chính thức.
Thanh tra thi thường xuyên
Để đảm bảo kỳ thi diễn ra nghiêm túc, Bộ trưởng Giáo dục sẽ thành lập các đoàn thanh tra việc chuẩn bị thi, coi thi, chấm thi, phúc khảo và xét công nhận tốt nghiệp THPT tại tất cả các Hội đồng và Sở Giáo dục. Giám đốc các Sở Giáo dục được quyết định thanh tra và thành lập đoàn thanh tra việc chuẩn bị thi của các cơ sở giáo dục và xét công nhận tốt nghiệp THPT trên địa bàn.
Như vậy, sau hơn 45 ngày trưng cầu dân ý, Bộ Giáo dục đã hoàn chỉnh quy chế thi với nhiều thay đổi như tổ chức thêm cụm thi địa phương tùy theo yêu cầu, bãi bỏ thang điểm 20, quay về thang điểm 10, tăng thêm cơ hội xét tuyển cho thí sinh...-Nguồn http://vnexpress.net/tin-tuc/giao-duc/bo-giao-duc-cong-bo-quy-che-thi-thpt-quoc-gia-3150895.html-
Khi 90 triệu người cùng quyết... làm quan!
Học để “cả họ được nhờ”
Nhìn qua các thống kê, có thể thấy tinh thần hiếu học của dân ta ít nước nào theo kịp. Quả là đáng khâm phục cho một đất nước ngày nào còn khắp nơi “Bình dân học vụ” nhưng chỉ hơn nửa thế kỷ sau đã có tới gần 30 ngàn Tiến Sĩ, khoảng 120 ngàn Thạc Sĩ và mỗi năm ra lò hơn 400 ngàn người tốt nghiệp ĐH-CĐ (năm sau cao hơn năm trước).
Hiếu học là vậy, nhưng có vẻ cái sự học này chưa phát huy hiệu quả. Bằng chứng là tuy người người đi học, nhà nhà đi học sau đại học nhưng vẫn hiếm thấy bóng dáng các sản phẩm chất lượng cao mang tên “trí tuệ Việt”.

Do đặc thù lịch sử, Việt Nam từng chịu ảnh hưởng rất lớn của Nho vốn có chủ trương tìm về cái cũ, cái ngày xưa tươi đẹp nên không chú trọng hay khuyến khích mọi người nghĩ ra cái mới hay cải cách, đổi mới. Cũng vì vậy nên giáo đồ của họ đa số chỉ quan tâm đến học thuộc lòng, nhớ lấy những gì quan trọng để khi cần thì mang ra đối đáp, thi thố.
Dần dần khái niệm "học để làm người" và tìm ra ý nghĩa cuộc sống đã trở thành xa xỉ. Thay vào đó, đa phần quen học vẹt, học để kiếm cơm (theo cách nói của cụ Phan Khôi), và để thoát nghèo bền vững hay biến một người đang là nông dân trở thành trí thức.
Trong xã hội đó, đa số sĩ tử trong các cuộc thi đều mong mình may mắn thi đậu để được làm Quan chứ không phải vì mục đích cao cả hay quốc gia đại sự. Do khi làm quan, đôi lúc “cả họ được nhờ” nên phần đông mọi người cố gắng học thuộc lấy một “bồ chữ” để theo đuổi mục đích riêng của mình, làm giàu cho gia đình mình, rạng danh dòng họ mình chứ ít ai quan tâm đến cái chung hay phụng sự đất nước.
Trần Văn Tuấn, cộng đồng, giáo dục, làm quan, theo đuổi, học hành
Do khi làm quan, đôi lúc “cả họ được nhờ” nên phần đông mọi người cố gắng học thuộc lấy một “bồ chữ”để theo đuổi mục đích riêng của mình, làm giàu cho gia đình mình, rạng danh dòng họ mình. Tranh họa sĩ Khều
Tâm lý đó vẫn còn ảnh hưởng rất lớn đến mục đích học của nhiều người Việt ngày nay. Rất nhiều người coi bằng Tiến Sĩ là cái ngưỡng cao nhất của học tập. Họ sẽ dừng việc học lại một khi có tấm bằng trong tay.
Văn hóa trọng sĩ khiến cho nhiều người coi việc học là đích đến chứ không phải tiến trình. Ở một số nước, người ta coi việc học là mục tiêu suốt đời nên họ cặm cụi học tập và tận tụy nghiên cứu hàng ngày để lần lượt cho ra đời các phát minh, sáng chế làm lợi cho nhân loại.
Nghề đi học
Nước ta cũng có nhiều người đi học suốt đời nhưng phần đa là do học mãi mà chưa lấy được bằng hoặc chưa biết làm gì nên cứ đi học – vì dù sao thì việc học luôn được coi trọng trong một đất nước “hiếu học” như Việt Nam.
Không thiếu người suốt đời theo đuổi hết khóa này đến khóa khác, bằng này đến bằng khác (do được ưu đãi về học bổng) và tạo nên một hiện tượng “nghề đi học”. Xét về quyền thì họ không sai, nhưng nếu nhìn rộng ra thì những người làm nghề này tuy có bằng cấp và kiến thức tốt nhưng lại không làm lợi cho xã hội vì họ không làm việc theo đúng nghĩa.
Cũng bởi vì cách tiếp cận trong giáo dục của chúng ta đang có vấn đề, nên hậu quả là “thầy” quá nhiều nhưng không biết hoặc không có cơ hội làm việc theo đúng nghĩa, trong khi đó thợ có tay nghề cao lại thiếu cho dù nhu cầu xã hội rất cao.
Nếu nhìn nhận theo quan điểm quản trị thì để một xã hội vận hành hiệu quả, không cần quá nhiều nhà quản lý (mà chỉ cần tinh nhuệ) hay nhà khoa học (ít nhưng hiệu quả), mà cần nhiều hơn những người thợ có tay nghề cao trong các nhà máy, xí nghiệp.
Cùng với những nông dân cần cù nơi đồng ruộng, họ mới chính là những người trực tiếp làm ra sản phẩm, vật chất cho xã hội, góp phần trực tiếp và có ý nghĩa thực tiễn nhất thúc đẩy sự phát triển kinh tế đất nước. Họ cần mẫn, cặm cụi làm việc mà không hề kêu ca về lương thấp và các chế độ phụ cấp nghèo nàn. Với họ, hạnh phúc đơn giản là được làm việc, có thu nhập để nuôi sống bản thân, chăm sóc gia đình và trông đợi một tương lai tươi sáng.
Một đất nước muốn phát triển thì cơ cấu ngành nghề cần được điều chỉnh phù hợp để lao động với hàm lượng trí tuệ cao cần chiếm ưu thế, nhưng điều kiện cần và đủ của Việt Nam cho vấn đề này vẫn chưa đến.
Trước mắt, hàng năm chúng ta vẫn phải sống nhờ vào 40 triệu tấn thóc, 6-7 triệu tấn cafe cùng các sản phẩm nông nghiệp khác. Lao động phổ thông vẫn đang là nguồn lực quan trọng để tạo ra hàng hóa xuất khẩu góp phần cân bằng cán cân mậu dịch của đất nước. Và trong số mấy chục nghìn doanh nghiệp nhỏ đa số được sở hữu và quản lý bởi những người chưa bao giờ tốt nghiệp ĐH kia, một lượng lớn lao động đang ngày đêm làm việc để góp phần nuôi sống mấy triệu cử nhân cùng hơn một trăm ngàn thạc sĩ, tiến sĩ trên toàn quốc.
Đến bao giờ sự hiếu học của dân ta mới phát huy được thế mạnh và đóng góp xứng tầm cho phát triển? Có rất nhiều điều cần bàn đến ở đây liên quan đến “Triết lý giáo dục”, “cơ chế sử dụng nhân tài”, cùng các biện pháp đồng bộ trong nghiên cứu và ứng dụng KHKT của nước nhà?
Nhưng, đó cũng là khi mỗi người đi học không chỉ để hành nghề, để làm quan hay để thoát nghèo mà còn để biết cách ngồi lại cùng nhau, biết chia sẻ, cảm thông, tôn trọng sự khác biệt thông qua vận dụng lối tư duy phản biện để cùng nhau làm việc vì mục tiêu chung.
Nguồn: http://vietnamnet.vn/vn/tuanvietnam/218615/khi-90-trieu-nguoi-cung-quyet----lam-quan-.html
ĐH Hoa Sen náo loạn tại đại hội toàn trường
Mở đầu đại hội, khi ban tổ chức đang giới thiệu về chương trình thì một số cổ đông đã giơ phiếu biểu quyết đòi được có ý kiến. Tuy nhiên ban tổ chức tiếp tục giới thiệu chương trình vì cho rằng cổ đông sẽ được phát biểu trong phần thảo luận. Ngay lúc đó, ông Nguyễn Trung Đức và bà Nguyễn Thị Hòa đã lên sân khấu chính giật micro để được phát biểu. Thấy náo loạn, ban tổ chức đã cho gọi bảo vệ mời ông Đức ra ngoài.

-Một cổ đông bị bảo vệ mời ra ngoài khi chạy lên giành micro phát biểu ý kiến mặc dù chưa tới phần thảo luận. Ảnh; Nguyễn LoanBà Nguyễn Thị Hòa cho rằng việc hội đồng quản trị (viết tắt là HĐQT) ĐH Hoa Sen đứng ra tổ chức đại hội toàn trường là không đúng quy định. Theo bà, trường muốn phát triển theo cơ chế "không vì lợi nhuận" căn cứ vào Điều lệ đại học (vừa có hiệu lực từ ngày 30/1/2015) thì cần phải làm hồ sơ, sau khi được Bộ GD&ĐT thẩm định và được Chính phủ công nhận thì mới được tiến hành đại hội.
HĐQT của trường ghi nhận ý kiến này và tiếp tục tiến hành đại hội. Tuy nhiên, khi HĐQT lên bàn chủ tọa để bắt đầu làm việc thì bà Nguyễn Thị Hòa lại giơ phiếu biểu quyết. Trước tình hình đó, bà Bùi Trân Phượng, Phó chủ tịch HĐQT đồng thời là hiệu trưởng nhà trường cho rằng các đại biểu sẽ được hỏi và trả lời trong phần thảo luận, đồng thời yêu cầu ban tổ chức tiếp tục đại hội.
Tiếp đó, luật sư Lương Văn Lý, đại diện pháp lý của trường, cho rằng ĐH Hoa Sen đã xác định con đường hoạt động không vì lợi nhuận ngay từ khi Chính phủ có chủ trương cho phép và đã được thực hiện nhiều năm nay nên việc tổ chức đại hội toàn trường là hoàn toàn hợp lý. Sau đó các đại biểu đã được HĐQT mời góp ý về dự thảo quy chế tổ chức hoạt động và quy chế tài chính của trường.
Ông Phong, một cổ đông của trường cho rằng việc trường có đi theo cơ chế phi lợi nhuận hay không cần được các cấp có thẩm quyền quyết định. Trước khi trình hồ sơ trường phải tổ chức đại hội cổ đông và được 75% cổ đông thông qua thì mới được công nhận.
"Tôi cứ nghĩ ĐH Hoa Sen đã hoạt động theo cơ chế phi lợi nhuận từ lâu lắm rồi và chính vì quy chế này tôi mới quyết định đầu tư vào đây. Cũng chính vì hoạt động theo cơ chế phi lợi nhuận trường mới được các cơ quan nhà nước, sinh viên, phụ huynh và xã hội ủng hộ. Từ sự ủng hộ này trường mới có lợi nhuận lâu dài", cổ đông Nguyễn Công Đức phát biểu.

Đại biểu Dương Quốc Tụy, người gắn bó lâu năm với ĐH Hoa Sen cho rằng đừng vì lợi nhuận mà ảnh hưởng tới sự tồn vong của trường. Ảnh: Nguyễn LoanCũng có mặt trong buổi đại hội, ông Trương Quốc Tụy, một trong những người gắn bó với ĐH Hoa Sen từ ngày thành lập, cho biết rất buồn phiền trước việc nội bộ trường bất đồng quan điểm, chia bè kéo cánh. "Vì sự tồn vong của ĐH Hoa Sen, xin các cổ đông đừng vì đồng tiền mà làm rối mọi chuyện, làm mất uy tín của trường. Đó là tội ác", ông Tụy run rẩy nói trong tiếng vỗ tay hưởng ứng của hầu hết đại biểu trong hội trường.
Một đại biểu khác cũng cho rằng sinh viên mới chính là người góp vốn nhiều nhất cho sự hoạt động của trường, do vậy hãy lấy sinh viên ra làm mục tiêu cho sự hoạt động và cần phải phát huy được vai trò của cựu sinh viên chứ không nên chăm chăm nhìn vào lợi nhuận, vì đây là môi trường giáo dục.
Trong khi đó một số cổ đông khác vẫn cho rằng việc tổ chức đại hội lần này là bất hợp pháp, một số bỏ về ngay khi đại hội mới bắt đầu.
Theo bà Bùi Trân Phượng, việc tổ chức đại hội toàn trường lần này chỉ nhằm lấy ý kiến của toàn thể đại biểu về việc góp ý dự thảo quy chế hoạt động của trường để chuẩn bị hồ sơ trình các cơ quan có thẩm quyền thẩm định và công nhận ĐH Hoa Sen là trường tư thục hoạt động không vì lợi nhuận. Trước đó ngày 25/1 HĐQT của trường đã triệu tập cổ đông tiến hành đại hội cổ đông thường niên, tuy nhiên do một số cổ đông không tới, không đủ thành phần tham dự nên không thể tổ chức đại hội.
Chưa tiến hành được đại hội cổ đông nên theo bà Phượng việc chia cổ tức năm 2014 chưa lấy được ý kiến cổ đông, vì thế trường sẽ chia cổ tức theo luật định, nghĩa là không quá lãi suất trần của trái phiếu Chính phủ ban hành.
Mâu thuẫn nội bộ của ĐH Hoa Sen bắt đầu bùng nổ tại đại hội thường niên năm 2013, những cuộc tranh luận về quy chế tổ chức và hoạt động của trường đã xảy ra khi Luật giáo dục mới được áp dụng. Theo luật này nếu trường ĐH tư thục hoạt động theo cơ chế phi lợi nhuận thì việc chia cổ tức cho các cổ đông không được vượt quá lãi suất trái phiếu do Chính phủ ban hành. Tại đại hội này, ĐH Hoa Sen đã quyết định chia cổ tức lên tới 20%, đây là mức chia lớn nhất từ trước tới nay và vượt xa mức chia so với những năm trước đó.
Tiếp đó tới tháng 8/2014, nhóm 30% cổ đông của ĐH Hoa Sen đứng ra tổ chức đại hội cổ đông bất thường. Tại đại hội này ngoài 2 thành viên đứng ra tổ chức được tại vị thì 5 thành viên còn lại của HĐQT bị bãi nhiệm. Tuy nhiên, cho đến nay đại hội cổ đông bất thường này vẫn chưa được UBND TP HCM công nhận về tính pháp lý.
Nguồn http://vnexpress.net/tin-tuc/giao-duc/nao-loan-tai-dai-hoi-toan-truong-cua-dh-hoa-sen-3141739.html
Bài văn điểm 10 khiến giáo viên nể phục
“Đây là lần đầu tôi chấm 10 điểm cho học sinh ở môn Văn. Tôi khâm phục em vì còn ít tuổi nhưng suy nghĩ chín chắn, sâu sắc thể hiện cả con người và cách sống đều rất đẹp”.
Đó là lời chia sẻ của thầy Phạm Vũ – Giáo viên trường THPT Định Hóa (Thái Nguyên) về bài văn của học sinh Vũ Phương Thảo (lớp 10A1, THPT Định Hóa). Bài văn viết về người thầy Nguyễn Văn Tâm nay đã nghỉ hưu, trước là giáo viên dạy Toán trường THCS Chợ Chu, đã được thầy Phạm Vũ chấm 10 điểm.
Lời nhận xét của thầy như sau: “Tư duy mạch lạc giúp bài văn có cấu tứ. Cảm xúc đẹp, mãnh liệt, chân thành. Dũng cảm, sáng tạo, phá cách trong việc tách câu và tạo từ, xây dựng giọng điệu. Rất có ý thức khi dùng thủ pháp để diễn đạt. Chú ý: Đôi khi hơi cầu kỳ, lên gân”.
Em Vũ Phương Thảo là học sinh lớp chuyên Toán, thuộc ban tự nhiên nhưng học rất tốt Ngữ văn. Em vừa giải A Cây bút tuổi hồng 2013-2014 của báo Thiếu niên Tiền phong.
Thầy Phạm Vũ chia sẻ: “Chúng ta không thể chia lại những quân bài đã chia, và cũng thế, thầy không dám mong một sự thay đổi cho những điều không hay của chuyện dạy và học bây giờ. Nhưng thầy sẵn lòng gạt đi tất cả những điều đó, để dành hết niềm vui vào bài văn của em”.
Trên Facebook, bài văn của Phương Thảo được rất nhiều người viết trẻ, giáo viên, nhà văn khen ngợi. PGS.TS Ngô Văn Giá (trưởng khoa Viết văn – Báo chí, trường ĐH Văn hóa Hà Nội) nhận xét: “Thật xúc động. Bài văn vượt ra khỏi biên giới học đường để đến với tất cả. Có người trò nhân ái và tử tế như thế này, buộc những người thầy cũng phải sống tốt hơn lên”.
Dưới đây là bài văn của Vũ Phương Thảo viết về người thầy em kính yêu nhất:
Bài văn của cô học trò Phương Thảo.
“Những ngày mùa hạ rả rích, khi ôm sách và lắng nghe vài giai điệu phát ra từ cái radio cũ mèm, tự dưng tôi nghe thấy mấy lời da diết vang lên: “Người thầy… vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa/Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…”. Tiếng Cẩm Ly tha thiết, chiều mùa hạ như đang rơi xuống, vỡ tan và xoáy vào lòng những kí ức tươi đẹp. Đột nhiên, có cảm giác như đang lạc vào một thế giới nào đó, một thế giới không phải của mình, thế giới của quá khứ.
Và tự nhiên, tôi nghĩ, dường như mình đang được xem lại cuộc đời bốn năm trước, qua vài cảnh quay được trích ra từ cái máy quay có lẽ là đời từ những năm 1980.
Máy quay có lẽ đã cũ lắm rồi, cảnh được cảnh mất, nhưng cũng đủ để tôi thấy tôi – mười một tuổi – đứng trong sân trường cấp II lộng gió, và bóng một người thấp bé lặng lẽ đạp chiếc xe khung, đi trong nắng vàng. Bất chợt, người ấy quay lại. Ánh mắt hiền từ được máy quay ghi lại rõ ràng không sai. Tim tự dưng thấy hẫng một nhịp.
Kia rồi! Thầy tôi…
Người đàn ông đi trong nắng vàng hôm ấy là người tôi kính trọng nhất trên đời. Có lẽ biết thế nên mọi cảnh quay về người ấy đều rõ nét và chân thực đến kì lạ. Tôi nhìn rõ cái bóng liêu xiêu, đổ dài trên con đường dài dằng dặc, cùng với cây thước kẻ nửa mét kẹp trong chiếc cặp da sờn cũ, hộp phấn bằng thép chỉ chực rơi ra, cùng mái tóc đã bạc lắm rồi. Bỗng nhiên, tôi thấy nước mắt đang dâng lên, đầy tràn hai khóe mắt.
Nhiều người vẫn miêu tả: Các thầy cao to, vạm vỡ, có đôi mắt sáng quắc uy nghiêm. Nhưng không! Thầy tôi thấp lắm, nếu so với chuẩn 1,8 m, chỉ chừng 1,6 m, tóc bạc trắng và lúc nào cũng lọc cọc đi trên chiếc xe khung han rỉ. Mắt thầy sáng, nhưng sáng bởi ánh sáng dịu hiền, ấm áp khiến chúng tôi rất an tâm. Mọi thứ thuộc về thầy cũ kĩ đến mức hoài cổ. Chúng tôi, thời những năm lớp 6, đã từng trêu thầy nhiều lần vì điều ấy. Tôi vẫn nhớ thầy chỉ cười hiền và bảo, thầy già rồi, có cần gì hiện đại.
Máy quay chuyển cảnh. Từng hình ảnh nhảy nhót. Cứ như bị lỗi, những hình ảnh ấy cứ nháy đi nháy lại, nhưng lại rõ đến từng chi tiết.
Mùa đông lạnh thê lương. Khi mà gió vuốt những ngón tay trên mái nhà, tôi nhìn thấy thầy đạp xe đến trường. Những vòng quay xe đạp cứ thế quay đều, quay đều. Pê đan cũ lắm rồi, xích kêu lạch cạch tựa như đang đòi nghỉ ngơi. Thầy vẫn cần mẫn đạp xe, cần mẫn xách chiếc cặp sờn cũ đến lớp. Thảng qua, tôi thấy thầy khẽ run. Không chỉ mùa đông ấy, mà còn nhiều mùa đông sau này nữa. Tôi vẫn luôn nhìn thấy hình ảnh đó. Luôn nhớ mình đứng trên tầng 2, vẫy tay “Em chào thầy” mà láo xược chế thành “Em thầy!”, và thầy, trên chiếc xe đạp cũ đi ngược gió, vẫy tay cười lại.
Hiền như tiên.
Tự dưng, cảnh quay tiếp theo hiện ra. Tôi thấy…
Đêm tối. Trong một căn bếp lụp xụp, có mỗi một bóng đèn mù mịt. Bảng đen viết đầy những công thức loằng ngoằng. Có hai đứa học sinh ngồi quây quần cắt cái bánh trung thu nhân thập cẩm, và một người tóc bạc phơ ngồi cạnh, mỉm cười nhấm nháp ngụm trà nóng trong đêm thu mong manh.
Thầy ơi, thầy không ăn thập cẩm à, thế phải làm sao bây giờ. Tiếng đứa con gái cất lên lo lắng. Thằng con trai ngồi cạnh im lặng ăn miếng bánh nướng thơm lừng, còn người đó chỉ cười, bảo, ừ, hai đứa cứ ăn đi, còn lại để vào tủ lạnh, lúc nào cô về thì cô ăn.
Tôi nhận ra, đấy chính là mình, với Âu Sơn, và thầy.
Tôi thấy mình lúng túng, rồi cũng ngồi xuống, cầm con dao cắt bánh ra thành nhiều miếng nho nhỏ. Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng thầy cũng ăn, và hai đứa học sinh cười thành tiếng. Căn bếp lụp xụp như sáng thêm. Sáng thêm. Mãi đến sau này tôi mới biết thầy không ăn được thịt mỡ, cứ đến cổ họng lại bị nôn ra, thế mà hôm ấy thầy vẫn ăn miếng bánh Trung thu, có lẽ chỉ để chúng tôi vui lòng.
Đột nhiên muốn khóc. Thầy của tôi, vĩ đại như thế đấy.
Có lẽ nhiều người không hiểu nổi từ vĩ đại. Tại sao lại vĩ đại? Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của tôi khi nghe việc thầy không ăn được thịt mỡ, rồi liên tưởng đến miếng bánh trung thu ngày hôm ấy. Chỉ để chúng tôi vui, thầy đã ăn hết miếng bánh mà có thể làm thầy khó chịu suốt những ngày sau đó. Ai đó từng nói, tấm lòng người thầy vĩ đại lắm, và cũng trong sáng lắm, y như pha lê không bao giờ bị vấy bẩn. Đúng, đúng lắm.
Những tháng ngày đó, bất kể nắng hay mưa, bất kể nóng nực hay lạnh giá, thầy, vẫn cặm cụi đi trên chiếc xe đạp cũ xỉn, dạy chúng tôi học. Tôi nhớ những ngày tháng 1, năm tôi lớp 7. Lúc ấy gió trời còn mạnh, và nắng thì hong hanh lắm. Tôi, với ba thằng con trai khác, ngồi trong lớp nghe thầy giảng Toán. Sơn đùa, bảo thầy sao không làm hiệu trưởng mà lại chấp nhận làm giáo viên quèn. Ôi, làm hiệu trưởng thì không quát được giáo viên đâu, còn làm giáo viên, học sinh không nghe thì tống nó ra khỏi lớp. Thầy bảo, như thế. Chúng tôi cứ cười mãi về câu nói ấy. Đến tận hai năm sau, tôi mới biết, thầy chấp nhận làm giáo viên là để dìu dắt thêm nhiều lớp học trò trước khi bước vào tuổi già.
Sau này mới biết, tình cảm thầy dành cho học sinh chúng tôi còn nhiều hơn gấp tỉ tỉ lần những thứ công danh lợi lộc tầm thường.
Năm lớp bảy, có thầy, có những kì vọng và quyết tâm từ biết bao ngày trước, tôi đạt giải Nhất toán. Biết tin, thầy chỉ cười thật tươi. Nhưng trong mắt tôi, đó là nụ cười ấm áp nhất tôi từng biết. Nụ cười ấy khiến bao mệt mỏi, khó nhọc trở về số 0. Nụ cười khiến cho tất cả học sinh an lòng. Năm ấy, có lẽ là năm tôi hạnh phúc nhất.
Không biết đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, mưa? Chỉ biết, thầy đã đồng hành cùng chúng tôi trong suốt hai năm rưỡi. Hai năm rưỡi lọc cọc đạp chiếc xe cũ ấy, hai năm rưỡi dạy dỗ lũ học sinh lớp A nghịch như quỷ. Thầy chẳng hề than vãn lấy một lời.
Các em là lứa học sinh cuối cùng của thầy, chỉ mong dạy được thật tốt, không muốn ai bị chửi mắng cả. Thầy trả lời cho câu hỏi của tôi về việc, tại sao chúng em mất trật tự mà thầy không nhắc.
Lúc ấy, tôi không hiểu. Sau này ngẫm nghĩ lại mới ngộ ra. Hóa ra, chúng tôi chính là những kẻ vô ơn bậc nhất, không hiểu nổi tâm ý của thầy giấu trong từng con chữ.
Mười ba tuổi, chỉ biết nghịch ngợm, vô ưu vô lo. Đâu biết người thầy vẫn cặm cụi chiến đấu với tuổi già và sức khỏe, ngày ngày lên lớp dạy dỗ cho những học sinh cuối cùng trong cuộc đời dạy học của mình.
Hết học kì I năm tôi lớp 8, thầy có quyết định nghỉ hưu.
Quyết định không hề vội vã, nhưng lại gây bất ngờ trong tập thể lớp. Tất cả xôn xao, và dường như có gì đó nghẹn ở trong tim, rất lạ. Dù biết, nhưng cuối cùng vẫn đến lúc phải chia tay rồi.
Ngày chia tay, tôi tặng thầy một bó hoa kẹo mút. Chính tay dính từng bông hoa, chính tay ghim từng bó mút. Có lẽ đó là bó hoa xấu nhất tôi từng làm, nhưng cũng là bó hoa mang nhiều tình cảm nhất. Cũng là bó hoa đầu tiên tôi tặng cho sự chia ly.
Thầy nghỉ rồi…
Giáo viên mới dạy thay. Bài giảng sôi động, súc tích vô cùng. Nhưng thỉnh thoảng đột nhiên ngẩn ngơ. Vẫn ngỡ thầy còn ở đây, ngay trên bục giảng, viết những con số vốn bị chê “xấu mèm” nhưng thật rất rõ ràng. Ngỡ rằng thầy vẫn sẽ đi cùng chúng tôi qua những năm tháng còn lại. Không, không còn nữa rồi!
Đó là những tháng ngày khó khăn nhất. Không có thầy ở bên cạnh dạy dỗ, không có ai cười hiền từ động viên trong những ngày khó khăn. Năm đó, tôi tụt hạng, chỉ đạt giải Ba. Đề rất dễ. Thế mà, điểm cũng chỉ đạt “nhì non”. Lúc ấy, tôi mới biết hóa ra thầy ảnh hưởng đến tôi nhiều như thế.
Lên lớp 9, ông nội dẫn tôi xuống nhà thầy. Từ đó, tôi chính thức học thêm với thầy. Chính thức bắt đầu một năm học tuy vất vả nhưng tràn đầy niềm vui. Ngôi nhà mà chúng tôi học, cũng chính là ngôi nhà thầy đã sống suốt mấy chục năm qua. Cả một đời người vất vả chỉ có một khoảnh sân nho nhỏ để phơi nắng, một căn bếp tối, lụp xụp, cái nhà xây lợp lá cọ mát rượi trong những ngày nóng bức, và cả một cây trứng cá lúc nào cũng bị lũ học sinh nhăm nhe chọc quả. Thầy bảo, như thế đã là hạnh phúc lắm rồi.
Đôi khi tôi nghĩ thầy sống sao mà giản đơn quá. Thầy chỉ cười. Không, thế đã là quá đủ rồi. Tôi không biết đủ là gì, không biết tại sao thầy có thể hài lòng. Sau đó nhiều tháng, tôi mới được nghe thầy kể về biết bao ngày khó khăn thầy đã trải qua. Đấy là những năm tháng vất vả đến bần hàn. Thầy là sinh viên nghèo, không có đủ đồ ăn nên ốm nhom ốm nhách. Trải qua một thời khó nhọc, con người luôn có khuynh hướng hài lòng với hiện tại, dù cho hiện tại ấy chỉ hơn thời khó khăn ngày xưa một chút xíu. Chính thế, thầy sống giản dị, tiết kiệm vô cùng. Từ lúc học thêm chỗ thầy, nghe thầy nói về những điều thầy đã trải qua, bất giác tôi cũng sống tiết kiệm đi nhiều lần. Không còn phung phí tiền bạc và đồ dùng như trước đây nữa.
Người ta bị ảnh hưởng bởi những người mà được coi là quan trọng. Tôi nghĩ, tôi cũng vậy.
Đôi khi tôi nghĩ, có phải thầy đã ảnh hưởng đến tôi theo một cách đặc biệt nào đó? Nghĩ nhiều lần, rồi mới phát hiện ra, thầy chính là một hình tượng mà tôi luôn khát khao muốn vươn tới, một tượng đài vĩ đại, một người mà tôi luôn mong mỏi đạt được thành công như vậy. Không chỉ là một người thầy, thầy còn là người cha, người anh, người bạn luôn lắng nghe, luôn cho những lời khuyên bổ ích nhất khi tôi cần. Thầy không chỉ dạy tôi môn Toán, thầy còn dạy tôi cách làm người, cách sống và phấn đấu để càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Máy quay dường như đang chậm lại, từng cảnh từng nét hiện lên rõ ràng. Tôi thấy thầy đang lụi hụi trồng rau, chăm sóc con chó lông trắng đen già khụ, thấy cả chúng tôi ngày đó, trong những ngày vất vả nhưng yên bình. Tôi nghĩ, có lẽ đó là những ngày hạnh phúc và vui vẻ nhất tôi từng có. Sau này, khi bước đi trên đường đời chông gai, có thể sẽ chẳng còn ai chỉ bảo, dạy dỗ tôi tận tình như thầy đã từng, có thể sẽ chẳng có ai lo tôi liệu có ngủ đủ giấc, liệu có stress khi nhồi nhét quá nhiều. Nhưng, cố nhân từng nói, cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời thương mến. Vậy là quá đủ rồi.
Khi viết những dòng này, tôi đã là học sinh cấp III. Không chỉ hôm nay, mà còn cả ngày mai, ngày kia, nhiều ngày sau nữa, nhất định tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Để mỗi khi gặp ai, trò chuyện cùng ai, có thể tự hào nói, tôi, là học sinh của thầy Nguyễn Văn Tâm. Có những lúc nhớ thầy, phóng vụt xe đi, tìm về ngôi nhà nhỏ cuối phố cũ với cây trứng cá xum xuê, ngồi nghe thầy nói về những điều thầy tâm đắc, về những điều thầy mong mỏi và răn dạy tôi cho đến mãi sau này. Tìm về nơi duy nhất khiến tâm hồn thanh thản, khiến cho mọi thứ phức tạp của cuộc đời trở nên dễ dàng và trong sáng hơn.
Vẫn là những ngày mùa hạ đã cũ, tôi cảm giác như mình đang xốc ba lô lên vai, đạp cái xe đạp của mình, lao đi trong nắng vàng.
Đến nơi tràn đầy kiến thức mà tôi hằng yêu kính”.Nguồn http://tinvn.info/bai-van-diem-10-khien-giao-vien-ne-phuc.html
SV Bách Khoa gây sốt với “đám cưới kỷ yếu”
Bộ ảnh “đám cưới kỷ yếu” có một không hai do các chàng trai của Đại học Bách Khoa Hà Nội thực hiện đang gây sốt trên cộng đồng mạng.
Được biết, bộ ảnh kỷ yếu này do các chàng trai lớp Kĩ thuật điện 3 - K55 - ĐH Bách khoa Hà Nội thực hiện, mong muốn để lại kỉ niệm ấn tượng, khó phai cho tất cả các thành viên trong lớp về những năm tháng còn là sinh viên Bách Khoa trước khi ra trường.

Với ý tưởng độc đáo, bộ ảnh “Đám cưới kỷ yếu” của các nam sinh trường Đại học Bách Khoa Hà Nội đang tạo cơn sốt trên cộng đồng mạng, hiện vẫn đang được nhiều người chia sẻ.
Xem trọn bộ ảnh kỷ yếu độc đáo của nam sinh Bách Khoa:










Nguồn http://www.24h.com.vn/ban-tre-cuoc-song/sv-bach-khoa-gay-sot-voi-dam-cuoi-ky-yeu-c64a672143.html
Cuộc khảo sát bất ngờ của thầy giáo dạy Toán
Trước thực trạng học sinh, sinh viên không đủ kỹ năng sống để ứng phó với những áp lực xã hội, thầy Trần Đình Trợ, giáo viên Toán trường THPT Hương Sơn (Hà Tĩnh) đã làm một khảo sát vui với học sinh trong lớp mình chủ nhiệm.-Khảo sát này được thực hiện ở lớp 12A1 trường THPT Hương Sơn, kết quả gồm 6 ý được thầy Trần Đình Trợ chia sẻ trên mạng xã hội như sau:
1. Có 45/45 em đi học bằng xe đạp. Trong đó 3 em phân biệt được líp và đĩa, có 10 em phân biệt được săm và lốp. Và không có em nào biết sửa xe.
2. Có 41/45 em thường đi qua sông suối. Trong đó chỉ 4 em biết bơi. Số còn lại chỉ biết lặn, kiểu lặn "xuống nước, ba ngày sau mới nổi".
3. Có 45/45 em thường xuyên ăn cơm. Trong đó chỉ 15 em biết nấu cơm, nhưng trong 15 em biết nấu thì chỉ 5 em thường xuyên nấu cơm cho gia đình. Có 17/45 em thỉnh thoảng rửa bát.
4. Có 45/45 em nhớ sinh nhật của 3 người bạn thân trở lên. Trong đó, chỉ 4 em là nhớ ngày sinh của bố mẹ mình.
5. Có 45/45 em đọc sách (nhưng là đọc các sách giáo khoa). Trong đó 5 em có đọc sách truyện, nhưng lại bị bố mẹ cấm đoán, phải đọc lén. Có 2 em đã đăng ký mượn sách thường xuyên tại tủ sách miễn phí của thầy Trợ, nhưng sau khi bị bố mẹ phát hiện, lại xin thôi.
6. Có 45/45 em thường xuyên đi học thêm. Có 45/45 em có khả năng vào ĐH và 45/45 em mong muốn trở thành cán bộ nhà nước.
Nói về lý do làm khảo sát, thầy giáo 59 tuổi này cho biết, là giáo viên nên lúc nào cũng suy nghĩ về học sinh và nền giáo dục. Trước đây dạy cho học sinh ôn thi đại học, thầy cảm thấy vinh dự, vì sau khi tốt nghiệp các em có công ăn việc làm. Gần đây sinh viên học xong thất nghiệp đại trà, các em phải lăn lộn với cuộc sống và làm những công việc không được đào tạo. Do kỹ năng sống kém, nên nhiều em không biết ứng phó với hoàn cảnh rồi xảy ra bi kịch.
Lý giải nguyên nhân dẫn đến học sinh thiếu kỹ năng sống, thầy Trợ cho rằng đầu tiên phải kể đến là khối lượng kiến thức chương trình học ở trường quá lớn, học sinh phải dồn toàn lực học văn hóa mà quên mất những việc khác. Thứ hai, do phụ huynh cứ nghĩ cho con vào đại học đã, còn mọi thứ tính sau. Nhưng khi vào đại học rồi thì đã quá muộn, bởi kỹ năng sống là sự tích lũy từ nhỏ chứ không phải rèn luyện ở giảng đường.
“Phụ huynh có quan niệm sai lầm, muốn cho con vào đại học để ra làm công việc quản lý, không muốn con đi học trường nghề vì phải lao động chân tay, mà đại học bây giờ thì mở tràn lan, có trường nộp hồ sơ vào là có thể học”, thầy Trợ nói và cho rằng thực ra ở đây giống như là một cuộc chạy đua, không phải chạy đua để làm cái gì tốt mà chạy đua làm cho nền giáo dục ngày càng lạc hướng. Việc học đại học tạo nên tâm lý sĩ diện đối với sinh viên sau khi ra trường.
Thầy phân tích, nếu một học sinh tốt nghiệp phổ thông thì có thể về nhà và sản xuất, làm thuê được. Còn một sinh viên tốt nghiệp đại học không có việc làm thường trốn đi nơi khác, chứ không đủ can đảm để đi làm ruộng, rửa bát. Thầy giáo dạy Toán cũng chia sẻ thật rằng chính mình và đồng nghiệp cũng là nạn nhân của căn bệnh thành tích, của một nền giáo dục quá tải, thiên về học chữ mà ít học về kỹ năng sống.
“Bản thân thầy cô thời đi học cũng lo học chữ, nên kỹ năng sống kém. Khi đi dạy họ cũng phải buộc làm nhiệm vụ của mình, đó là dạy học sinh đậu đại học. Thành tích này có trường, Sở, Bộ theo dõi, đánh giá hàng tháng, hàng quý, hàng năm. Vậy áp lực đè lên vai giáo viên là phải làm thế nào để học sinh đậu đại học càng nhiều càng tốt, còn thời gian đâu để cùng học trò rèn luyện, cùng nhau trò chuyện những bài học ngoài xã hội”, thầy Trợ nói.
Thầy Trần Đình Trợ: "Giáo dục cần cải tiến, giảm bớt kiến thức hàn lâm, phải dạy làm người trước". Ảnh: NVCC -Theo thầy Trợ, chương trình học hiện nay cũng tác động phần nào đến tâm lý học sinh, bởi nó mang tính hàn lâm, xa rời thực tế. Người thầy thẳng thắn chỉ ra hầu hết chương trình phổ thông chỉ để phục vụ những em đậu đại học. Còn với những em không đậu, khi ra đời đi làm lao động, kiến thức hầu như không ứng dụng được gì.
Từ việc sinh viên học xong mang một "cục nợ", xã hội lại nhận thêm một người không chịu lao động chân tay, rồi thất nghiệp chới với giữa dòng đời, thầy Trợ đánh giá đây là bi kịch của mỗi gia đình và cả một nền giáo dục, là hậu quả của việc chỉ dạy chữ, bỏ quên dạy người.
Người thầy này muốn gửi tới mọi người một thông điệp ngầm thông qua khảo sát, đó là cần có một cú hích, sự thay đổi về nhận thức. Cần phải cải tiến, giảm bớt kiến thức hàn lâm, phải dạy làm người trước.
“Nói chung không dạy cho học sinh lao động chân tay từ khi còn nhỏ thì đến 21-22 tuổi, các em tốt nghiệp đại học, nếu thất nghiệp rồi mới tập lao động chân tay sẽ rất khó. Khi ấy, vừa bị rào cản tâm lý, vừa là thói quen đã định hình rồi, không phải ai cũng đủ can đảm để đối diện với thực tại”, thầy Trợ tâm sự.
Nói về khảo sát của đồng nghiệp, thầy Đoàn Trọng Bình, Hiệu trưởng THPT Hương Sơn cho hay, đây là khảo sát vui mang ý kiến của cá nhân, tuy nhiên cũng có phần đúng và đáng suy ngẫm.
“Thực tế hiện tại nhiều giá trị văn hóa mới xuất hiện, thành ra những giá trị văn hóa cũ bị xem nhẹ. Cảm nhận của thế hệ trẻ bây giờ là hướng ngoại, ví dụ trên mạng xã hội, ai làm việc gì cũng đều biết và quan tâm, trong khi đó việc ở nhà thì có rất nhiều người lại không để ý tới”, thầy Bình nói.(Nguồn http://vnexpress.net/tin-tuc/giao-duc/cuoc-khao-sat-bat-ngo-cua-thay-giao-day-toan-3106078.html)
Cô giáo tự tử trước phòng hiệu trưởng vì bị trù dập?
Chiều ngày 28/10, cô giáo H.T.B.Q. (26 tuổi, tổng phụ trách Đội Trường tiểu học Trung An, xã Trung An, huyện Củ Chi, TP.HCM) - người uống thuốc trừ sâu tự tử trước phòng hiệu trưởng - đã qua cơn nguy kịch.
Trường tiểu học Trung An nơi xảy ra sự việc
Uống thuốc độc sau khi bị hiệu trưởng nhắc nhở
Trước đó, vào khoảng 14h30 ngày 27/10, nhiều thầy cô trong trường tiểu học Trung An hốt hoảng khi thấy cô Q bị ngất xỉu, sùi bọt mép. Ngay sau đó, cô Q. được đưa vào phòng y tế của trường. Nhận định cô Q đã uống thuốc độc nên thầy hiệu phó cùng bảo vệ đưa cô Q đi cấp cứu tại phòng khám đa khoa Tân Quy (huyện Củ Chi). Cô Q được rửa dạ dày, sau đó được chuyển lên Bệnh viện Nhân dân 115.
TS-BS Nguyễn Đình Phú - Phó Giám đốc Bệnh viện Nhân dân 115 TP HCM cho biết: “Bệnh nhân Q nhập viện trong tình trạng mạch nhanh, rối loạn điện giải do uống thuốc trừ sâu. Ngay sau đó, các bác sĩ đã tiếp tục hồi sức, bù nước, điện giải cho bệnh nhân và theo dõi sát sao. Hiện bệnh nhân Q đang được chăm sóc đặc biệt tại khoa hồi sức tích cực – chống độc của bệnh viện. Chỉ số sinh tồn bệnh nhân ổn định. Tuy nhiên, bệnh nhân cần được theo dõi kiểm tra kỹ. Việc phục hồi của bệnh nhân phụ thuộc vào số lượng thuốc độc, chất độc đã uống vào người”.
Chiều ngày 28/10, bà Phạm Thị Kiều Trân – Hiệu trưởng trường tiểu học Trung An cho biết: Khoảng 14h30 ngày 27/10 bà đang tiếp phụ huynh học sinh tại phòng hiệu trưởng thì thấy cô Q. đi qua lại trước cửa phòng. Khoảng 10 phút sau khi phụ huynh học sinh đứng dậy ra về, cô Q. lao tới trước cửa phòng hiệu trưởng la hét rồi ngất xỉu. "Ban đầu, tôi cứ nghĩ là cô ấy bị ngất vì trước đó một tháng cô Q. cũng bị ngất trong trường nhưng khi nghe các thầy cô khác phát hiện trên tay cô Q. có chai thuốc trừ sâu nên nhanh chóng chuyển đi cấp cứu” - bà Trân nói.
Bà Trân cũng cho biết, trước đó vào cùng ngày chào cờ đầu tuần, là tổng phụ trách Đội nhưng cô Q. đã không chuẩn bị đủ hồ sơ sổ sách để sinh hoạt học sinh dưới cờ nên bà có mời vào phòng làm việc nhắc nhở, góp ý và hướng dẫn cho cô Q. Tuy nhiên, cuối buổi làm việc cô Q. đứng lên nói sẽ viết đơn xin nghỉ việc.
Ông Lê Hùng Sen - Trưởng phòng giáo dục huyện Củ Chi cho biết: “Phòng đã nhận được bản tường trình của cô Trân. Hiện vụ việc vẫn đang được cơ quan công an điều tra. Sau khi có thông tin đầy đủ, Phòng sẽ có hướng xử lý tiếp theo.
Cũng theo ông Sen, sáng ngày 28/10, Huyện ủy đã họp yêu cầu Phòng giáo dục của huyện thông tin về vụ việc và tìm hiểu nguyên nhân để có hướng xử lý.
Cô giáo trẻ bị trù dập?
Gia đình cô Q. cho biết, Q. tốt nghiệp cao đẳng sư phạm ngành lịch sử nhưng thời điểm cô ra trường các trường cấp 2 đều đã đủ biên chế nên cô đành chấp nhận dạy tiểu học và được bố trí về trường tiểu học Trung An.
Chị gái của cô giáo Q. cho biết, kể từ khi bị điều chuyển làm tổng phụ trách Đội, cô Q. thường xuyên than vãn công việc ở trường với gia đình
Chị H.T.T.M. – chị gái của cô giáo Q. cho biết: “Nhà có 6 anh em, Q. là con thứ 5 trong gia đình. Q. về dạy ở trường tiểu học Trung An gần 3 năm. Việc dạy của em vẫn bình thường. Đầu năm học 2014-2015, em Q. được nhà trường phân công làm tổng phụ trách Đội. Kể từ khi bị điều chuyển làm công việc này em Q. thường xuyên than vãn công việc ở trường với gia đình”.
"Buổi sáng trước khi xảy ra sự việc, Q. về nhà khóc nức nở nói vừa bị hiệu trưởng gọi vào văn phòng họp Ban giám hiệu. Hiệu trưởng đọc bản kiểm điểm, hiệu phó lập biên bản rồi bắt ký. Công việc nó không muốn nhưng cứ ép nó làm rồi lại kỷ luật" - chị M. rơm rớm nước mắt nói.
Chị M nói có lần Q. kể xin không làm phụ trách Đội nữa nhưng cô hiệu trưởng khẳng định bằng mọi giá vẫn phải làm. Không thay đổi được quyết định. Q. tâm sự rằng, trong trường có nhóm giáo viên lớn tuổi thường đưa ra ý kiến không thuận với hiệu trưởng. "Có lần Q. chở một chị giáo viên ở trường cùng nhóm giáo viên nữ khác lên Phòng giáo dục huyện đề đạt ý kiến nguyện vọng. Thế là ngay sau đó, em nó bị ngưng đứng lớp và làm tổng phụ trách Đội” - chị M. kể.
"Em thường xuyên bị hội đông kiểm điểm nhắc nhở. Có thể vì công việc này lâu ngày lại thường xuyên bị hội đồng sư phạm nhà trường khiển trách, kỷ luật nên sau khi làm việc với cô hiệu trưởng em tôi đã uống thuốc độc tự tử” - chị M. nhận định.
Trước đó, vào cuối năm 2013 tập thể giáo viên Trường tiểu học Trung An đã gửi đơn tố cáo bà Phạm Thị Kiều Trân lên Phòng Giáo dục huyện Củ Chi vì những sai phạm trong điều hành, quản lý nhà trường, có hành vi trù dập giáo viên… Phòng Giáo dục huyện Củ Chi cũng đã có văn bản xử lý các sai phạm đối với hiệu trưởng.
Trong thông báo về việc kiểm điểm, phê bình trách nhiệm hiệu trưởng trường tiểu học Trung An của Phòng giáo dục đào tạo huyện Củ Chi, bà Trân bị nhắc nhở về quản lý tài chính không minh bạch, thường xuyên xảy ra sai sót. Thêm vào đó, việc công khai tài chính trường thực hiện chưa rõ ràng, đầy đủ và không kịp thời. Ngoài ra, công tác thi đua không đúng qui trình, chưa công khai minh bạch và nhất là, thực hiện chính sách cho đội ngũ cán bộ CNV, giáo viên chưa kịp thời, qui chế dân chủ của cơ quan chưa tốt.
Nguồn http://www.24h.com.vn/tin-tuc-trong-ngay/co-giao-tu-tu-truoc-cua-phong-hieu-truong-vi-bi-tru-c46a669165.html